XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tuyết thành hoa


Phan_15

Tối đêm đó, sau khi Tiểu Nguyệt đã ngủ say, Thanh Phong vẫn ngồi trong bóng tối đắn đo suy nghĩ. Số bạc trong túi hắn gần như đã hết rồi, nếu không giải quyết sớm tình trạng này thật sự quá nguy hiểm, nhưng mà, đi ăn trộm không có khả thi. Thị trấn này thật sự quá nghèo, hắn không muốn vì lợi ích của mình mà khiến bá tánh lương thiện phải chịu khổ. Càng nghĩ, hắn lại càng căm hận bọn tham quan ở địa phương này, nếu như bọn hắn làm đúng chức phận của mình, bá tánh ở đây đã không phải cơ cực như thế…

Đột nhiên, Thanh Phong ngẩn ra. Đúng rồi! Hắn có thể đi cướp từ bọn tham quan ấy mà! Tại sao bây giờ hắn mới nghĩ ra chứ? Nghĩ xong, Thanh Phong liền quyết định thi hành ngay. Nhìn sang chiếc giường mà Tiểu Nguyệt đang ngủ, thấy nàng vẫn ngủ say thì liền an tâm phi người ra khỏi phòng không gây ra một tiếng động nhỏ.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng thì Thẩm nương đã thức giấc vào bếp nấu cháo. Vừa vào liền thấy Thanh Phong đang cặm cụi nhóm lửa, mặt mũi dính đầy nhọ nồi đen thui thì giật mình, liền hỏi:

- Trần Phong, ngươi đang làm gì vậy?

- Ta định nấu cháo cho phu nhân. Nhưng mà…

Thấy hắn khổ sở như vậy, Thẩm nương liền hiểu, bà cười nói:

- Ngươi cứ để ta làm. Dù sao mỗi ngày ta đều phải nấu mà.

Thẩm nương liền sắn tay áo lên đến giành nồi cháo đang nấu dỡ của Thanh Phong. Hắn cũng thuận theo bà, dù sao hắn cũng không có khả năng làm tốt việc này. Tiểu Nguyệt bây giờ lại đang cần bồi bổ.

- Đúng rồi. Thẩm nương, ta có thể nhờ bà chăm sóc phu nhân của ta không?

Thẩm nương ngạc nhiên nhìn Thanh Phong.

- Nàng bây giờ đang mang thai, sức khoẻ lại quá yếu. Ta muốn bà sẽ nấu ăn cho nàng… Yên tâm, ta nhất định sẽ trả công cho bà…

Thẩm nương cười nói:

- Ngươi cứ an tâm. Việc gì chứ việc này ta làm được. Dù sao ta cũng chỉ thêu thùa ở nhà đem bán, thường ngày cũng cảm thấy buồn, có nương tử của ngươi ở đây là tốt rồi. Ngươi không cần lo lắng, cứ giữ tiền lo cho nàng đi.

Thanh Phong không đồng ý, dúi tiền vào tay bà nói:

- Bà yên tâm. Chút tiền này ta có. Chỉ mong bà giúp đỡ nàng thôi.

Dùng dằng mãi không được, Thẩm nương cũng khó xử cầm lấy tiền nói:

- Thôi được rồi. Tiền này xem như ngươi để chỗ ta, ta sẽ mua thức ăn tẩm bổ cho nương tử của ngươi.

Nghe được lời chắc chắn của Thẩm nương, Thanh Phong liền thở phào một hơi, cung kinh nói:

- Đa tạ.

Tối hôm qua, hắn đã đột nhập vào nhà tên quan huyện. Ở trong mật khố, hắn thật không thể ngờ được tên tham quan này lại dám vơ vét nhiều của cải đến như vậy. Thanh Phong thật muốn một lần gom hết chỗ tài sản phi nghĩa ấy trả lại cho dân chúng, nhưng vì tình cảnh hiện nay, hắn phải bảo toàn cho Tiểu Nguyệt nên mới dằn lòng xuống, chỉ lấy đi một số ít không để người khác phát hiện ra. Hắn cắn răng thề:

“Sẽ có một ngày, hắn sẽ để cho tên tham quan này không còn một mảnh áo che thân.”

Dù tiền đã có, nhưng nếu như không làm gì mà ở nhà mãi cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Thanh Phong quyết định sẽ kiếm một công việc, một việc nào có thể ở gần để tiện bề trông nom Tiểu Nguyệt.

- Ngươi muốn có việc làm sao?

- Phải. Dù sao ăn không mãi vẫn không tốt. Thẩm nương, bà có việc nào ở gần đây không?

Thẩm nương nghe hắn nói vậy liền hiểu, tủm tỉm cười:

- Ha ha, ngươi chính là không muốn cách quá xa nương tử của mình đi.

Thanh Phong không trả lời. Thẩm nương suy nghĩ một chút lại nói:

- Nếu ở gần đây thì chỉ có thể đi phụ việc nông thôi. Nhìn ngươi như thế liệu có chịu làm hay không?

Thanh Phong liền đồng ý:

- Việc gì ta cũng có thể làm được.

Nhìn Thanh Phong, Thẩm nương thở dài một tiếng. Dù rằng bây giờ hắn đang mặc áo thô, nhưng nhìn khí chất hắn bà có thể tưởng tượng được hắn trước kia chắc cũng con nhà giàu có, chưa làm qua việc nặng, không biết hắn có thể làm được bao lâu đây. Thôi thì cứ để cho hắn thử vậy

Chương 34:

- Này, ngươi có nghe tin gì chưa?

- Lại có tin gì mới sao? Thử nói ta nghe xem.

- Nghe nói tam hoàng tử chết rồi.

- Hả? Làm sao lại như vậy? Hắn tuổi còn trẻ, không nghe bệnh tật gì làm sao lại chết sớm như thế?

- Nghe nói là bị ám sát chết.

- Ai lại dám đi ám sát một hoàng tử như thế? Không sợ bị chém cả nhà sao?

- Hừ, thế mới nói ông chẳng biết chính sự gì cả. Thái tử và tam hoàng tử vì tranh giành ngai vị mà cấu xé lẫn nhau…

- Hoàng thượng vừa mới chết chưa được trăm ngày mà con cái đã kẻ tranh người đấu tới mất mạng như vậy…

Dù nơi này hẻo lánh vẫn có những tin tức truyền về. Những nông phu vào những lúc nghỉ ngơi cũng túm lại bàn năm tụm bảy.

Thanh Phong ở nơi này đã được gần hai tháng, hắn ngày ngày đều ra đồng như những nông phu bình thường, mỗi khi nghe người khác bàn tán việc chính sự thì hắn liền để tâm nghe. Đó chính là nguồn cung cấp tin tức duy nhất của hắn. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không dám thử liên lạc với bất cứ ai vì sợ để lộ hành tung của Tiểu Nguyệt. Kỳ hạn một trăm ngày công bố di chiếu của tiên hoàng càng lúc càng đến gần. Thái tử càng lúc hành động càng quyết liệt, tam hoàng tử bây giờ đã chết vậy ngôi vị này sẽ như thế nào đây? Chẳng lẽ thái tử muốn công khai đoạt vị sao? Gia đến bây giờ vẫn chưa rõ hành tung, chẳng lẽ ngài thật sự lành ít dữ nhiều rồi sao…

Không!

Thanh Phong không tin Trần Duy Cẩn lại dễ dàng chết như vậy. Tuyệt đối là không!

Đang lúc chìm trong suy nghĩ thì Thanh Phong giật mình tỉnh dậy bởi một tiếng gọi:

- Phong!

Thanh Phong liền giật mình nhìn lên, Tiểu Nguyệt đang đứng trước mặt hắn, trên tay nàng còn mang theo một chiếc lồng cơm. Thanh Phong cuống quýt đón lấy cái lồng cơm nói:

- Tại sao nàng lại ra đây?

Tiểu Nguyệt thật thà đáp:

- Tiểu Nguyệt mang cơm đến nha.

Bây giờ, Tiểu Nguyệt đã mang thai hơn năm tháng, bụng của nàng đã lộ ra khá rõ, nhưng người thì vẫn cứ gầy ốm như thường dù đại phu đã nói thai nhi vẫn phát triển bình thường, nàng cũng không có gì đáng ngại nhưng vẫn không làm Thanh Phong bớt lo được. Bình thường, hắn sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm cùng nàng, những lúc rảnh rỗi cũng liền chạy về xem chừng. Thẩm nương thấy hắn đi đi về về như thế thì tội nghiệp, lại nghĩ nên để đôi vợ chồng son này có chút riêng tư nên hôm nay đã gợi ý bảo Tiểu Nguyệt mang cơm đến ăn cùng hắn.

Những người khác thấy Thanh Phong bình thường như toà băng sơn một lời cũng không nói giờ lại hành động cuống cuồng như vậy liền đâm ra thích thú chọc ghẹo.

- A, có nương tử đến đưa cơm kìa…

- Trần Phong ngươi thật là có phúc nha. Lão bà nhà ta còn mơ mới tinh ý như thế…

Tiểu Nguyệt thì không biết mọi người đang trêu chọc nên vẻ mặt vẫn bình thản, còn Thanh Phong thì xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Thấy vậy, mọi người liền lớn tiếng cười ha hả.

Khó khăn lắm, Thanh Phong mới dắt Tiểu Nguyệt ly khai đến một bãi đất trống, Tiểu Nguyệt bày cơm ra.

- Nàng cũng ăn đi.

Tiểu Nguyệt lắc đầu nói:

- Của Thanh Phong, Tiểu Nguyệt ở nhà.

Đôi khi, Tiểu Nguyệt lại chấp nhất như vậy, cái gì nàng đã nhận định thật khó lòng thay đổi. Thanh Phong nói tạm thời hắn danh nghĩa là tướng công của nàng, nàng gọi hắn là Phong. Tiểu Nguyệt liền nghe lời, trước mặt mọi người gọi hắn là “Phong”, khi không có ai lại theo như trước gọi hắn là “Thanh Phong”. Thẩm nương bảo nàng mang cơm đến cho Thanh Phong, nhưng không nói là nàng cũng được ăn cùng nên nàng sẽ không ăn.

Thanh Phong cũng rõ một phần tính tình nàng như thế nên mềm giọng giải thích:

- Cơm này rất nhiều, ta không ăn hết. Nàng không thấy Thẩm nương để đến hai bát cơm sao, nàng cũng đói rồi, cùng ăn đi.

Tiểu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Nếu không có việc gì cần thiết thì cả hai đều rất ít mở miệng, nên những lúc chỉ có hai người như thế này thì hầu như chỉ im lặng. Bữa cơm diễn ra trong không khí im ắng như thế.

Ăn được vài đũa, bỗng nhiên Tiểu Nguyệt ngẩn ra, hai mắt bàng hoàng nhìn Thanh Phong. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của nàng, Thanh Phong liền cảm thấy có chuyện, liền hốt hoảng hỏi:

- Nàng làm sao vậy?

Tiểu Nguyệt run run đưa tay đặt lên bụng mình, lắp bắp nó:

- … bụng…

Hắn không nói đến câu thứ hai, liền bế Tiểu Nguyệt lên chạy thẳng đến nhà đại phu.

- Đại phu! Đại phu!

Từ xa nghe giọng, Hồ đại phu đã biết Thanh Phong lại đến rồi, lão chưa từng thấy qua người nào lo cho thê tử của mình như hắn, chỉ cần thê tử của hắn giật mình, hắt hơi đều đến làm phiền lão. Mỗi lần như thế, lão cũng chỉ có thể thở dài.

Thanh Phong đặt Tiểu Nguyệt ngồi xuống ghế, hối thúc:

- Đại phu, bụng của phu nhân ta…

Hồ đại phu từ tốn bắt mạch cho Tiểu Nguyệt, vẫn bình thường nha. Ông nhíu mày hỏi:

- Nàng cảm thấy thế nào?

Tiểu Nguyệt ngờ nghệch miêu tả lại cảm giác lúc đó:

- Cứng, đau, như bị đạp…

Hồ đại phu nhìn nàng lại nhìn Thanh Phong đã xanh mặt nói:

- Đó là máy thai. Thai nhi đã lớn, có thể cử động được rồi.

Tiểu Nguyệt nghe vậy liền mở to mắt, Thanh Phong như trút được gánh nặng. May mắn chỉ là máy thai thôi.

- Nàng không cần lo lắng. Từ giờ, nó có thể sẽ còn đạp nhiều hơn.

Trên bụng lại có động tĩnh như là đồng ý với lời đại phu nói. Tiểu Nguyệt ngây người chạm lên bụng của mình, vẻ mặt hiện lên nét hạnh phúc.

- Con… đang lớn. Cẩn!

Cái tên “Cẩn” đập vào tai Thanh Phong làm hắn bừng tỉnh, còn Hồ đại phu thì ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao cơ?

Không muốn cho lão nói thêm gì, Thanh Phong liền lãng sang chuyện khác:

- Vậy bây giờ phu nhân của ta có cần phải uống thêm thuốc bồi bổ gì không?

Hồ đại phu thật khóc không ra nước mắt nói:

- Ta đã nói sức khoẻ của phu nhân ngươi ổn định rồi mà…

——–

Tiểu Nguyệt vẫn chìm đắm trong hạnh phúc của mình mà không biết mình đã về đến nhà. Chốc chốc nàng lại mỉm cười, nhìn nàng như vậy Thanh Phong thật không biết nên vui mừng hay chua xót.

- Thanh Phong.

Đột nhiên nàng gọi, Thanh Phong liền chạy đến hỏi:

- Sao vậy?

Tiểu Nguyệt nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, cười nói:

- Đang đạp.

Nhìn nàng ngây ngô như vậy, Thanh Phong lại càng cảm thấy nặng trĩu.

Chương 35:

Những ngày tháng yên ắng như thế tiếp tục trôi qua, cuộc tranh đấu giành ngai vị kia không ảnh hưởng nhiều tới chốn hẻo lánh, nghèo nàn này. Đôi khi, người ta chỉ bàn tán thế sự vào lúc rảnh rỗi. Đối với những người dân chúng cơ hàn ấy, ai lên làm vua cũng không quan trọng, họ hằng ngày vẫn phải làm việc để tiếp tục cuộc sống và bị những tầng tầng lớp lớp cao hơn bóc lột…

Thẩm nương cuống quýt chạy vào nói với Thanh Phong:

- Trần Phong, ngươi đã nghe chỉ thị mới từ trên đưa xuống chưa?

Nhìn Thẩm nương sợ hãi như vậy Thanh Phong cũng hiểu có việc không lành.

- Lại có chuyện gì?

- Triều đình bắt mỗi hộ phải đóng thêm thuế, nữ nhân cùng trẻ con mỗi người một lượng còn nam nhân thì hai lượng …

Thanh Phong nhíu mày, làm sao lại có chỉ dụ như thế? Cái này chín phần dám chắc rằng do bọn tham quan thừa cơ lộng quyền vơ vét đút túi riêng rồi.

Nắm tay xiết lại nghe răng rắc. Nếu không nghĩ cho đại cuộc, hắn sẽ một kiếm giết hết bọn tham quan này. Dù nghĩ thế hắn vấn trấn an Thẩm nương:

- Thẩm nương, bà an tâm. Số tiền đó ta sẽ nghĩ cách.

Thẩm nương vẫn không khá hơn, lại tự trách:

- Nếu lúc trước ta không khăng khăng bảo hai phu phụ ngươi ở lại đây mà đi đến vùng khác thì giờ đâu phải ra nông nỗi này…

- Thẩm nương, lúc đó phu nhân của ta cũng không cách nào khác được, bà không cần tự trách.

———

Và rồi, ngày mọi người mong đợi cuối cùng đã đến.

Di chiếu nhường ngôi đã được công khai, người được chọn kế thừa ngôi vị là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần.

- Thật không ngờ tứ hoàng tử lại là người được tiên hoàng chọn kế ngôi.

- Vậy tam hoàng tử không phải chết oan uổng rồi sao?

- Dù sao tứ hoàng tử không quyền không thế, làm sao có thể so được với thế lực của thái tử được chứ… Ta thấy, ngôi vị này cuối cùng cũng sẽ là của thái tử thôi.

- Ngươi không biết gì sao?

- Ngươi thì biết được tin gì?

- Uy vương Trần Duy Cẩn đã xuất hiện rồi, hắn lên tiếng ủng hộ tứ hoàng tử. Bây giờ hai phe đã công khai tranh đấu rồi…

Thanh Phong liền mở trừng mắt kinh ngạc.

Gia… gia đã xuất hiện rồi. Hắn biết mà. Làm sao Trần Duy Cẩn lại dễ dàng chết như vậy.

Khoé miệng Thanh Phong bất giác nhếch cười.

Dù rằng đã có tin tức của Trần Duy Cẩn, Thanh Phong bây giờ cũng không dám manh động. Trần Duy Cẩn đã xuất hiện, sẽ phát hiện Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn chưa đến được căn cứ, nhất định sẽ cho người tìm kiếm tung tích hai người. Cho đến lúc đó, hắn sẽ bảo hộ Tiểu Nguyệt hoàn hảo không chịu tổn thương…

Nhưng mọi việc không như dự định của Thanh Phong. Kể từ lúc di chiếu được công bố và Trần Duy Cẩn xác nhận về phe của tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, thì phe cánh của Phượng Thành lại tiếp tục mở rộng cuộc truy tìm Tiểu Nguyệt, hòng áp chế Trần Duy Cẩn.

———–

Mấy ngày gần đây, Thanh Phong phát hiện trong trấn xuất hiện nhiều người lạ mặt và những kẻ đó đều có võ công. Thanh Phong luôn lẫn tránh tầm mắt của những kẻ đó.

Bước vào trong sân và đóng cửa kỹ lại, sau khi quan sát thấy không có gì bất ổn, Thanh Phong mới vào nhà.

Tiểu Nguyệt thấy Thanh Phong về liền đứng lên gọi:

- Thanh Phong, về rồi.

Thanh Phong nhanh chóng tiến tới đỡ nàng ngồi xuống nói:

- Sau này đừng tuỳ tiện như vậy.

Tâm tình của hắn không tốt, dự cảm xấu cứ len lỏi, Thanh Phong nói với Tiểu Nguyệt:

- Sau này, nàng đừng ra khỏi nhà.

- Sao vậy?

- Dạo này khắp nơi nổi loạn. Sẽ nguy hiểm.

Tiểu Nguyệt gật đầu xem như đã hiểu.

Bụng của Tiểu Nguyệt càng lúc càng lớn, hắn có cảm giác dường như bụng nàng to hơn những người mang thai được sáu tháng khác, không biết liệu có nguy hiểm gì không, lại tự an ủi có thể vì nàng quá gầy nên mới khiến hắn có cảm giác đó.

Thẩm nương lúc này cũng từ ngoài về, Thanh Phong liền hỏi:

- Thẩm nương, lại đi giao hàng sao?

- Ừ. Lần này hơi giao hàng hơi xa nên giờ mới về tới.

Suy nghĩ một lúc, Thanh Phong lại nói:

- Sau này bà cũng không nên ra ngoài, có việc gì cứ bảo ta.

Thẩm nương khó hiểu nhìn hắn, lại nghĩ đúng là dạo này thật không an toàn nên cũng đồng ý.

———-

Một đêm nọ, có một hắc y nhân đột nhập vào phòng của Tiểu Nguyệt. Hắc y nhân rón rén bước tới chiếc giường đặt trong góc phòng, người nằm trên giường dùng chăn che kín mặt, hắn với tay định kéo cái chăn ra. Đột ngột, người trên giường động, hất cái chăn lên che mặt hắc ý nhân lại, dùng kiếm đâm tới. Hắc y nhân bị bất ngờ lùi về sau để né tránh, chỉ trong một tích tắc đó, hắc y nhân đã bị khống chế.

Thanh Phong điểm huyệt hắc y nhân, siết thanh gươm trong tay, gằng giọng hỏi:

- Nói! Là ai phái ngươi tới?

Hắc y hừ lạnh, không trả lời. Thanh Phong liền dùng gươm đâm vào đùi của hắn, rồi tiếp tục cắt đứt kinh mạch.

- Còn không nói?

Hắc y nhân kêu lên đau đớn nhưng vẫn kiên quyết không mở miệng.

- Ta chắc chắn không tha chết cho ngươi. Ngươi là muốn chết dễ dàng hay là bị hành hạ từ từ tới chết?

Sau một hồi bị tra tấn, hắc y nhân không chịu nổi, mấp máy nói:

- …Phượng…

Nhưng chưa tròn câu, hắn đã gục xuống chết.

Bấy nhiêu đó cũng đủ để Thanh Phong hiểu được. Chủ nhân của hắc y là người của Phượng gia. Phượng gia đã tìm được tới đây rồi.

Thanh Phong liền khiêng xác của hắc y nhân quăng xuống giếng rồi bước vào phòng đến chỗ cái tủ. Cánh cửa được mở ra, Tiểu Nguyệt đang co rúm một góc. Thanh Phong liền cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng nói:

- Không có việc gì nữa rồi.

Thanh Phong đỡ Tiểu Nguyệt bước ra, dùng cơ thể của hắn che tầm mắt của Tiểu Nguyệt, không để nàng nhìn thấy vết máu vương trên đất. Thanh Phong dẫn Tiểu Nguyệt ra ngoài, tiến tới phòng của Thẩm nương gõ cửa. Thẩm nương mơ hồ cũng biết có chuyện không lành, nãy giờ vẫn trốn trong phòng không dám bước ra.

- Thẩm nương, là ta!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .